Gốc cây là một gốc cây,
Chiều hôm là khoảng bóng dầy chiều hôm;
Đường đi đường vẫn đi mòn;
Làng êm trước mặt, non dồn tận xa…
Một lần đặt bước đôi ta,
Gốc cây, đường cái bỗng là thịt xương!
Chiều hôm bỗng hoá tâm hồn;
Hình non bảng lảng, sương thôn dịu hoà…
Ngang vai đêm với la đà,
Bóng người cùng với bóng ta bồi hồi;
Bóng chiều chen lẫn hoa môi;
Gốc cây thương mến, quen rồi thiết tha.
Em ơi! Trời đất bao la
Mượn trong vũ trụ làm nhà anh, em;
Tình yêu – dấu đã như in,
Dù hoa, cỏ, đá, lòng quên được nào!
8-12-1961
✅ Bạn đang xem bài thơ “Mượn Nhà Vũ Trụ” của nhà thơ (tác giả) Xuân Diệu trên Chumtho.com. Nếu thấy hay, đừng quên thường xuyên ghé thăm Blog Chùm Thơ để thưởng thức các bài thơ mới nhất nhé ♡ !
© Xuân Diệu
© Xuân Diệu